29/03/2022 10:01
Là sinh viên theo học ngành y Tuổi đôi mươi bổng thành chiến sĩ Rời giảng đường chân không ngơi nghỉ Đến những nơi vùng đỏ tăng cường Dịch lây lan gieo rắc tai ương Rất cần đến đoàn quân áo trắng Góp công sức trị, phòng, ngăn chặn Cùng bao người bảo vệ nhân dân Giữa hiểm nguy vây bủa quanh thân Em nào có ngại ngần dấn bước Tâm lương y lấy làm mực thước Khi em theo nghiệp cứu giúp đời Chiến trường không đạn nổ, bom rơi Nhưng đã có những người ngã xuống Dịch cướp đi mạng người oan uổng Lòng em đau như mất người thân Ngày và đêm mệt lã bao lần Em vẫn kiên cường cùng đồng đội Tạm gác lại buồn, vui, giận dỗi Chỉ chuyên tâm chăm sóc bệnh nhân Quẩn quanh trong có mấy bước chân Cùng ăn, nghỉ ở khu điều trị Em mọi lúc phải luôn phòng bị Không để lây dịch bệnh vô mình Dõi theo em tôi vững niềm tin Thương quá đổi những người áo trắng Trong lửa bỏng vẫn đang thầm lặng Ngăn dịch lây, nỗ lực cứu người Đem yên bình trả lại cho đời Dù hy sinh, mỏi mòn sức khỏe Ơi áo trắng vẫn đang lặng lẽ Nơi tuyến đầu chống dịch có em.
|
(Nhớ về thầy cô giáo miền duyên hải Trà Vinh thập niên tám mươi, chín mươi, thế kỷ 20)