02/03/2024 08:55
Tôi nằm nghe tiếng ếch đêm mưa Từng tiếng kêu khao khát tìm nhau như thể ai đã nén chúng vào tận cùng lặng im thương nhớ Giờ bung ra những mũi tên âm thanh bắn vỡ một góc vườn.
Những tiếng kêu Vừa kêu vừa đợi Rút ruột, bồn chồn và tràn trề hy vọng Mặc đâu đây cái chết rình chờ.
Bên kia Ánh đèn vàng hiu hắt Những hàng cây lặng thinh kề vai nhau trong giông bão Mặc thời gian trổ hoa trên thớ gỗ Hơn trăm năm rồi, Những công dân thành phố lặng đứng bên đường che những vòm ô.
Những ngôi chùa Khmer già nua, cũ kỹ Mặc chiếc áo vàng vạt chấm rêu xanh Lũ cò trắng nửa mê nửa tỉnh Nằm nghe kinh ngủ gật trên cành Sớm mai lại ra đồng mò cua, bắt ốc.
Còn lại bên này gót chân thành phố Tiếng kêu như nêm, như bổ, ken dày một góc vườn đêm Kêu như thể mai này không còn nơi kêu nữa Như thể ngày mai đất đã đi rồi.
Tôi nằm nghe tiếng ếch dần thưa, trôi ngược thời gian Ào đến tiếng chim trong veo gỏ cửa từng nhà Tia nắng hôn lên từng ô cửa Tiếng chị rao hàng vỡ hạt sương mai.
|
(Nhớ về thầy cô giáo miền duyên hải Trà Vinh thập niên tám mươi, chín mươi, thế kỷ 20)