05/10/2022 11:02
Ảnh: BÁ THI |
Từng ngày tháng trôi qua, đôi chim trao trảo vẫn miệt mài tha từng cọng rơm, ngọn cỏ về xây tổ ấm, mặc cho gió mưa, giông bão, mặc cho bao hiểm nguy đang rình rập xung quanh chúng. Tổ xây xong, đôi chim chừng như rất vui, chúng vờn nhau, rượt đuổi nhau trên cành cây, tiếng chim kêu làm rộn vang khu vườn nhỏ. Chiếc tổ xinh xắn, nhìn như chiếc bát con treo lủng lẳng, đung đưa trước gió. Ngoại tôi nhìn chiếc tổ xinh xắn ấy, bà mỉm cười nói với tôi: “Ở sau vườn nhà bà cháu mình có thêm một gia đình hạnh phúc!”. Tôi gật đầu và cảm nhận được tình thương của bà đối với mọi vật xung quanh.
Bọn con nít xóm trên thường rủ nhau đi kiếm bắn tổ chim, có vài lần tụi nó bắn phá tổ chim trao trảo của bà nhưng đều bị bà phát hiện và ngăn cản, không cho chúng bắn phá. Những lần như thế, ngoại tôi thường kêu chúng lại, cho mỗi đứa vài viên kẹo và năn nỉ chúng đừng bắn tổ chim vì chim cũng như con người, cũng muốn có một gia đình yên ấm.
Mùa hạ trôi qua, mùa thu lại đến, đôi chim sinh sản và nuôi con, chúng bắt đầu cho một hành trình làm cha, làm mẹ. Chim trống đi tìm mồi, chim mái thì chăm sóc và bảo vệ con. Và một lần nữa, ngoại tôi lại vui khi nhìn đôi chim mớm mồi cho con trong tiếng kêu tơ non của những chú chim con bé nhỏ.
Thời gian trôi qua, những chú chim con lớn dần và bắt đầu tập bay trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Chúng bay lè tè một quãng ngắn rồi đậu sà trên đất, chim cha, chim mẹ bay vòng quanh nâng cánh cho con. Chốc chốc, chúng lại mổ nhè nhẹ vào mình con như động viên, khuyến khích. Chim trống bay đến một gò đất cao, cất tiếng kêu vang, chim mái và bầy con bay đến, chúng mổ nhẹ vào đôi chân của cha như muốn nói: “Chúng con rất yêu cha!”. Bà tôi tươi cười và nói với tôi: “Chim trống kêu để gọi bầy đó cháu!”. Bà đi vào nhà lấy thóc, đôi tay dịu dàng rãi thóc cho bầy chim. Chúng kêu ríu rít, dạn dĩ mổ thóc trên bàn tay bà.
Bọn con nít xóm trên rủ nhau đến tìm chim. Ngoại tôi lại cho bọn chúng kẹo và năn nỉ: “Xin các cháu đừng bắn chim của bà, tội lắm!”. Bọn chúng hí hửng kéo nhau đi khi trên tay mỗi đứa có vài viên kẹo.
Mùa đông năm ấy, ngoại tôi nằm bệnh liệt giường, bà bị sốt nặng, mặt đỏ lừ, cả người bà rét đậm, run cầm cập, tôi nấu cháo cho bà ăn và lấy thuốc cho bà uống. Tiếng bà rên hư hư, cái nóng rầm rập, trong cơn mê sảng bà hét to: “Cản bọn chúng lại, không cho chúng bắn bầy chim, tội lắm!”. Tiếng thét như đau đớn, như hoảng sợ cứ kéo dài, kéo dài mãi trong tiềm thức của tôi.
Bà tôi hết bệnh sau một tuần, bà lại ra sau vườn tìm bầy chim. Khu vườn nhỏ giờ đây trống vắng, lặng lẽ không còn nghe tiếng chim kêu, không còn nhìn thấy lũ chim con tập bay, không còn nhìn thấy chim trống bay lên gò đất cao cất tiếng kêu gọi bầy. Bà đã hiểu, nước mắt bà chảy dài trên khoé mắt đầy dấu chân chim. Nước mắt của một cuộc chia ly không hề báo trước và có lẽ những dấu chân chim kia còn hằn sâu trong ký ức của bà theo năm tháng.
Tôi biết ngoại tôi buồn lắm, mỗi chiều, bà lặng lẽ đi ra vườn để mong được nhìn thấy bầy chim, mong được nghe tiếng chim kêu trên cành lá. Nhưng tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Tiếng chim gọi bầy giờ là một giấc mơ.
NGÔ TRỌNG NGHĨA
Sau một thời gian chuẩn bị tích cực, khẩn trương, chu đáo, hôm nay, tại Trung tâm đào tạo bóng đá trẻ Liên đoàn bóng đá Việt Nam, được sự quan tâm chỉ đạo của Hội Nhà báo Việt Nam, Tạp chí Gia đình Việt Nam và Công đoàn Cục báo chí - Bộ Thông tin và Truyền thông phối hợp tổ chức khai mạc Vòng chung kết Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc - Press Cup lần thứ 08 năm 2024.